Cherreads

Chapter 5 - THỊ TRẤN HỖN LOẠN, HÀNH TRÌNH ẤM ÁP

Niềm vui bất ngờ khi gặp lại Lạc Anh khiến Dạ Thần như quên đi những gánh nặng đang mang trong lòng. Chàng bước nhanh tới sạp hàng nơi nàng đang đứng, giọng nói không giấu được vẻ hồ hởi:

"Lạc Anh tiểu thư, thật không ngờ lại có thể gặp được tiểu thư ở đây!"

Lạc Anh quay lại, đôi mắt đen láy mở to ngạc nhiên, rồi nhanh chóng ánh lên niềm vui mừng rạng rỡ khi nhận ra Dạ Thần. Một vệt hồng lan nhanh trên đôi gò má thanh tú của nàng.

"Dạ Thần... công tử? Sao người lại ở đây?"

"Tại hạ có chút việc công phải đến thành đô này," Dạ Thần mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên những món đồ Lạc Anh đang xem. "Tiểu thư đang lựa chọn y phục và trang sức sao? Nếu không chê, tại hạ có thể mạo muội tặng tiểu thư vài món đồ coi như quà gặp mặt được chứ?"

Chưa kịp để Lạc Anh đáp lời, đám tinh nhuệ hộ tống Dạ Thần, vốn đang đứng chờ ở phía sau, có lẽ vì buồn chán hoặc muốn thể hiện chút uy phong, bỗng trở nên ồn ào. Vài người trong số họ bắt đầu cười nói oang oang, chỉ trỏ vào các sạp hàng, thậm chí có kẻ còn vô ý huých đổ một vài món đồ của người bán hàng rong gần đó. Khung cảnh khu chợ vốn đang tấp nập bỗng trở nên có chút hỗn loạn. Những người dân xung quanh vội vã dạt ra, ánh mắt nhìn đám người mặc trang phục Tàng Vân Tông với vẻ e dè. Lạc Anh, một nữ tử vốn quen với sự yên tĩnh, bất giác giật mình, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, khẽ nép mình lại.

Thấy vậy, sắc mặt Dạ Thần trầm xuống. Chàng không ngờ đám thuộc hạ này lại có thể hành xử lỗ mãng đến vậy giữa chốn đông người. Chàng quay phắt lại, giọng nói không còn vẻ ôn hòa thường ngày mà trở nên nghiêm nghị, ẩn chứa một sự uy áp không lời:

"CÁC NGƯƠI CÓ THÔI NGAY ĐI KHÔNG?!" Tiếng quát của chàng không quá lớn, nhưng đủ để át đi sự ồn ào và khiến đám tinh nhuệ đang cười đùa phải im bặt, có chút sững sờ nhìn lại.

"Các ngươi không thấy hành động của mình đang làm phiền nhiễu, thậm chí là khiến mọi người ở đây sợ hãi hay sao? Đây là cách mà đệ tử Tàng Vân Tông các ngươi thể hiện mình trước mặt dân chúng à?"

Lời lẽ của Dạ Thần như gáo nước lạnh dội vào đám người kia. Vài trưởng lão trong đội hộ tống cũng khẽ ho nhẹ, ra hiệu cho thuộc hạ của mình biết điều. Những tên lính vừa gây rối cúi đầu, không dám lên tiếng.

"Còn không mau xin lỗi và giúp đỡ người dân sửa sang lại những gì các ngươi vừa làm đổ vỡ?" Dạ Thần ra lệnh.

Nghe vậy, đám tinh nhuệ vội vàng tản ra, người thì nhặt nhạnh những món đồ bị rơi, người thì dựng lại các sạp hàng xiêu vẹo, người thì rối rít xin lỗi những người bán hàng bị ảnh hưởng. Chỉ một lát sau, trật tự của khu chợ đã được vãn hồi phần nào, dù không khí vẫn còn chút căng thẳng.

Dạ Thần quay lại phía Lạc Anh, ánh mắt đã dịu đi rất nhiều:

"Thật xin lỗi tiểu thư, đã để cô phải kinh sợ rồi." Chàng nhìn trang phục và những món đồ Lạc Anh đã chọn, rồi nhớ lại lời nàng nói lần trước. "Ta nhớ không lầm thì hôm nay là ngày tiểu thư dự định trở về Tà Dương Tộc phải không? Con đường về đó hẳn còn xa xôi và không mấy an toàn. Nếu tiểu thư không ngại, tại hạ đang có xe ngựa và đội hộ tống, có thể tiện đường đưa tiểu thư về tận nơi, để đảm bảo nàng được an toàn."

Lạc Anh ngước nhìn Dạ Thần, đôi mắt đen láy giờ đây đã rưng rưng ngấn lệ vì xúc động trước sự bảo vệ và quan tâm của chàng. Những lời nói dịu dàng, hành động trượng nghĩa của Dạ Thần khi nãy đã khiến trái tim thiếu nữ của nàng rung động mạnh mẽ. Má nàng ửng hồng lên, đẹp tựa ráng chiều. Nàng khẽ gật đầu, giọng nói có chút run run:

"Tiểu nữ... tiểu nữ đa tạ công tử..."

Rồi, như một sự tin tưởng tuyệt đối, Lạc Anh khẽ đưa bàn tay ngọc ngà, thon thả của mình ra. Dạ Thần mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại ấy, cẩn thận dìu nàng bước về phía chiếc xe ngựa sang trọng đang chờ sẵn.

Tiếng vó ngựa lại bắt đầu một hành trình dài. Lần này, không còn cảm giác cô đơn hay những nghi vấn nặng trĩu, mà thay vào đó là một niềm vui nho nhỏ, một sự ấm áp lan tỏa trong lòng Dạ Thần khi có Lạc Anh đồng hành. Họ ngồi đối diện nhau trong khoang xe rộng rãi, màn che khẽ lay động theo nhịp đi của xe. Hành trình băng qua hàng vạn dặm đất đai Hoang Giới, từ những bình nguyên cỏ cháy đến những cánh rừng âm u, kéo dài suốt ba ngày hai đêm. Trong suốt khoảng thời gian đó, Dạ Thần và Lạc Anh đã trò chuyện không ngừng. Chàng kể cho nàng nghe về những điều kỳ thú trong sách vở, về những vùng đất chàng từng đi qua. Nàng thì kể về những phong tục lạ của Tà Dương Tộc, về những loài hoa cỏ kỳ lạ chỉ có ở quê hương nàng. Tiếng cười nói rộn rã thỉnh thoảng lại vang lên từ trong xe, xua tan đi sự mệt mỏi của cuộc hành trình.

Vào một buổi chiều tà ngày thứ ba, khi đoàn xe đang đi qua một khu rừng rậm rạp, cây cối cổ thụ che kín cả bầu trời, thì bất ngờ, một tiếng gầm rú kinh天 động địa vang lên, làm mặt đất cũng phải rung chuyển. Từ trong bụi rậm, một con mãnh thú khổng lồ, toàn thân phủ lớp vảy cứng màu xám tro, đôi mắt đỏ ngầu như máu, bất ngờ lao ra, chặn đứng đường đi của đoàn xe. Khí tức hung bạo tỏa ra từ nó cho thấy đây là một yêu thú không hề tầm thường, cảnh giới của nó ước chừng cũng phải đạt đến Yêu Đan Cảnh trung kỳ theo cách phân định của Hoang Giới, đủ sức xé xác những tu sĩ Trúc Cơ, Kết Đan một cách dễ dàng.

Nguy hiểm! Dạ Thần phản ứng cực nhanh. Chàng lập tức lấy ra cây cung gỗ lim vẫn thường đeo bên mình, lắp tên, kéo căng dây. Mũi tên thường bằng sắt nhọn lao vút đi, nhắm thẳng vào một bên mắt của con yêu thú. Nhưng "Keng!" một tiếng, mũi tên chỉ như gãi ngứa cho lớp vảy dày của nó, bật nảy ra mà không gây chút tổn thương nào.

Con yêu thú dường như bị chọc giận, nó gầm lên một tiếng nữa rồi lao thẳng về phía xe ngựa nơi Lạc Anh đang ngồi, vẻ mặt nàng đã tái đi vì sợ hãi.

Ngay lúc đó, một bóng người trong đội cận vệ của Dạ Thần đã lao ra như một tia chớp. Vị cận vệ đó rút trường đao bên hông, thân pháp nhanh nhẹn lách qua bộ vuốt sắc nhọn của con yêu thú. Chỉ nghe một tiếng XOẸT lạnh lẽo, một vệt sáng bạc lóe lên, và đầu của con mãnh thú đã lìa khỏi cổ, máu tươi phun xối xả. Thân hình khổng lồ của nó đổ ầm xuống đất, làm bụi bay mù mịt. Tất cả diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt.

Dạ Thần khẽ thở phào nhẹ nhõm, cất cung đi. Chàng nhìn con thú đã chết, rồi quay sang nói với cả đội:

"Trời cũng đã sắp tối rồi, chúng ta cũng đã đi ròng rã ba ngày hai đêm. Nên tìm một con suối gần đây để cắm trại nghỉ ngơi thôi. Mang theo con thú này, tối nay chúng ta sẽ có một bữa thịt rừng thịnh soạn!"

Mọi người đều đồng thanh hưởng ứng. Cuộc chạm trán bất ngờ dường như không làm giảm đi sự hào hứng của họ sau một hành trình dài.

More Chapters