Cherreads

Chapter 7 - TUYẾT GIÁ PHỦ HÀNH TRÌNH, TÌNH NỞ NƠI BIÊN ẤP

Bình minh hé rạng sau một đêm ấm áp bên bờ sông, xua tan những mệt mỏi trên hành trình dài. Cả đội vội thu dọn lều trại, dập tắt những đốm than cuối cùng, xóa sạch dấu vết của chốn trú ẩn giữa rừng già Hoang Giới. Lạc Anh, sau nhiều ngày di chuyển không ngơi và biết bao cảm xúc xáo động từ buổi gặp gỡ với Dạ Thần đến đêm lửa trại, mệt mỏi đến mức thiếp đi ngay khi vừa an vị trong chiếc xe ngựa rộng rãi mà Dạ Thần đã chuẩn bị từ thành đô. Mi mắt nàng khép hờ, hơi thở đều đều, trông thật hiền hòa.

Hành trình lại tiếp tục, dằng dặc và gian nan hơn những gì họ tưởng tượng. Ngày nối ngày, tuần nối tuần, những tiếng vó ngựa đều đặn hòa với tiếng bánh xe kẽo kẹt như nhịp trống dẫn đường. Họ vượt qua vô số ngọn núi cao chọc trời – nơi mây mù giăng kín quanh năm; băng qua những cánh rừng già âm u, ánh nắng hiếm hoi chỉ xuyên qua kẽ lá để lại mảng sáng lắt léo trên mặt đất ẩm ướt; rồi tiến vào bình nguyên hoang vu, gió cát thổi vùn vụt, những bụi cây gai góc cằn cỗi ngậm tiếng xào xạc. Ban đầu, toàn cảnh vẫn còn khoác lên mình sắc xanh trù phú, nhưng dần dà hiện rõ nét khắc nghiệt: những khoảng đất khô nứt nẻ, khe suối cạn khô, gió rít qua khe đá mang theo cái lạnh thấu xương.

Rồi một ngày, mùa đông bất chợt ập đến giữa Hoang Giới. Tuyết trắng rơi tầm tã, phủ kín vạn vật trong màn tang tóc. Gió gào qua khe núi, lạnh đến mức ai cũng phải co ro trong lớp áo choàng dày.

Đã sáu tháng kể từ khi Dạ Thần nhận lệnh tìm Huyết Văn Cổ từ Tông Chủ. Sáu tháng dài đằng đẵng, bên nhau qua nắng mưa, gian khổ, và vô số hiểm nguy ẩn giấu dọc đường. Trong quãng thời gian ấy, Lạc Anh không còn trở thành cô tiểu thư Tà Dương Tộc e lệ lúc đầu nữa. Sự quan tâm chân thành, những cử chỉ chăm sóc thầm lặng và trí tuệ tinh tế của Dạ Thần khi đối mặt khó khăn đã dần sưởi ấm trái tim nàng. Tình cảm trong lòng Lạc Anh nở rộ từ bao giờ, như đoá hoa tuyết kiên cường vươn mình giữa mùa đông giá buốt của Hoang Giới. Ánh mắt nàng mỗi khi hướng về Dạ Thần đều chứa chan dịu dàng, niềm tin trọn vẹn cùng tình nghĩa thăm thẳm không giấu diếm.

Còn Dạ Thần, sự hiện diện của Lạc Anh tựa dòng suối mát lành giữa sa mạc khô cằn. Nụ cười nàng, lời kể ngây thơ về Tà Dương Tộc, cùng sự dựa dẫm đầy tin cậy đã xua tan căng thẳng, nghi vấn về Tông môn và ý định thực sự của Tông Chủ. Lúc này, chàng tạm gác suy tính về Huyết Văn Cổ, về những mưu đồ nơi Tông phủ. Điều quan trọng nhất, chàng nghĩ, là bảo vệ nụ cười và sự yên bình cho người con gái đang bên mình – mỗi khi ngắm nàng say ngủ trong xe, hay khi thấy nàng rạng rỡ hái hoa dại ven đường.

Chính sự thay đổi ấy đã khiến các thị vệ trong đoàn nhìn Dạ Thần bằng con mắt khác. Họ vốn là những chiến binh sắt đá, mù quáng tuân mệnh Tông Chủ. Nhưng sau nhiều tháng gắn bó trải qua gian khổ, chứng kiến cách Dạ Thần đối đãi ân cần, xử lý từng hiểm nguy khéo léo và tình cảm trong sáng giữa chàng và Lạc Anh, họ không còn xem Dạ Thần chỉ là "sư huynh" nhận lệnh. Trong thâm tâm, họ đã thầm nguyện trung thành với chàng như huynh đệ thực sự, sẵn sàng vào sinh ra tử vì chàng, thay vì chỉ chấp hành mệnh lệnh. Họ cảm nhận được khí chất lãnh đạo khác biệt nơi Dạ Thần – sự ấm áp và tin cậy chưa từng thấy ở những vị trưởng lão cao cao tại thượng trong Tông môn.

Cuối cùng, sau hành trình dằng dặc tưởng chừng vô tận, họ cũng đến gần địa phận Tà Dương Tộc. Trước mắt là một thung lũng bát ngát, nằm khuất sau dãy núi tuyết hùng vĩ, mây mù luẩn quẩn quanh năm, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Khoảng cách từ Đô Thành Vân Tông của Tàng Vân Tông đến nơi đây ắt phải đo bằng hàng nghìn, hàng vạn dặm đường – đủ để cảm nhận mình như đặt chân vào một cõi khác. Không khí nơi này mang vẻ huyền bí, cổ xưa, ẩn chứa nỗi u tịch khiến người lần đầu bước đến đều cảm thấy e dè.

Nhưng Lạc Anh biết, đây chính là nhà của nàng. Dù tình cảm dành cho Dạ Thần sâu đậm đến đâu, nàng không thể phủ nhận trách nhiệm với gia tộc và những người thân đang chờ đợi. Khi chiếc xe ngựa dừng lại bên bìa rừng thông cổ thụ, từ xa đã ló dạng những mái nhà cong cong, lợp ngói âm dương đặc trưng của Tà Dương Tộc phủ trong sương sớm, Lạc Anh khe khẽ gọi:

— Dạ Thần công tử… đến đây là đủ rồi ạ.

Nàng mệt mỏi, giọng run run. Dạ Thần nhìn sang, trong lòng chợt chùng một nhịp. Chàng hiểu ngày này rồi sẽ đến, nhưng không ngờ nó đến nhanh đến vậy.

— Nàng chắc chứ? Ta có thể đưa nàng sâu thêm một đoạn nữa.

Lạc Anh lắc đầu, ánh mắt buồn man mác nhưng vẫn kiên định:

— Tông môn tiểu nữ có quy tắc lâu đời, không tùy tiện tiếp đón người ngoại lai, nhất là kẻ mang khí tức tông môn tu chân chính thống. Người Tà Dương Tộc chúng tiểu nữ vốn thích giữ sự bí ẩn, không muốn bị quấy rầy từ thế giới bên ngoài.

Thấu hiểu nỗi khó xử của nàng, và không muốn gây rắc rối, Dạ Thần gật đầu im lặng. Bên trong lòng, chàng đã âm thầm chọn một khu đất trống chẳng xa nơi này – chỉ cách ranh giới Tà Dương Tộc chừng vài dặm, khuất sau một ngọn đồi nhỏ – để dựng một ngôi nhà gỗ đơn sơ. Ít nhất, chàng sẽ ở gần nàng, lặng lẽ dõi theo.

— Vậy, ta đưa nàng đến bìa rừng phía trước. Từ đó, nàng có thể tự trở về, xin hãy cẩn thận.

Lạc Anh mỉm cười, nụ cười hoà lẫn biết ơn và nỗi lưu luyến khôn nguôi. Họ cùng bước đi trong lặng lẽ, chỉ nghe tiếng lá khô xào xạc và tiếng gió rít qua ngọn thông già. Đến gốc thông cổ thụ, nơi thân cây khắc hoa văn kỳ lạ – ranh giới không lời của Tộc – nàng dừng lại.

— Dạ Thần công tử, tiểu nữ phải đi đây. — Nàng ngước nhìn chàng, đôi mắt hoe đỏ. — Đa tạ công tử đã mang tiểu nữ đến nơi này qua một quãng đường dài và gian nan. Ân tình này, Lạc Anh xin khắc cốt ghi tâm.

Nàng cúi đầu thật sâu. Dạ Thần ngước lên, ánh mắt chứa chan thương nhớ, nén lời muốn níu giữ. Cuối cùng, chàng chỉ khẽ gật đầu, giọng khàn khàn:

— Lạc Anh tiểu thư, xin nàng bảo trọng. Nếu có chuyện gì cần, đừng ngần ngại tìm ta.

Lạc Anh ngẩng lên, ánh mắt ngấn lệ nhìn chàng một lần cuối, rồi nàng quay gót, bóng dáng áo xanh mờ dần trong màn sương và rừng thông. Dạ Thần đứng nguyên, lặng nhìn theo, bàn tay vô thức siết chặt. Trong lòng chàng trào dâng cảm giác hụt hẫng khó tả. Liệu chúng ta còn có ngày tái ngộ? Hay đây chỉ là một giấc mộng đẹp giữa hành trình đầy hiểm nguy và toan tính?

Hai mươi ngày trôi qua, ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ bên bìa rừng, dù giản dị nhưng ấm cúng, trở thành chốn tĩnh dưỡng của Dạ Thần cùng các thị vệ trung thành. Cuộc sống lặng lẽ trôi qua trong chờ đợi và những công việc thường nhật. Chàng thường cùng thị vệ vào rừng săn bắn, kiếm dược liệu, thỉnh thoảng lại hướng mắt về phía Tà Dương Tộc xa xăm, lòng ngập tràn nỗi nhớ.

Một buổi chiều tà, khi Dạ Thần đang ngồi phía hiên nhà, khéo léo đẽo móc một món đồ chơi gỗ, từ con đường mòn phủ đầy lá vàng dẫn sâu vào rừng, một bóng dáng thân quen nhẹ nhàng xuất hiện. Vẫn y phục màu xanh lá mạ ấy, chiếc trâm mặc lục bảo lấp lánh dưới ánh chiều xiên, và thoang thoảng trong gió là mùi hương thanh khiết, dịu dàng mà chàng không thể nào quên. Đôi mắt ấy, khi nhận ra Dạ Thần, ánh lên niềm vui rạng ngời. Lạc Anh cười e lệ, xách theo giỏ trái cây rừng chín mọng, tiến lại gần.

Tim Dạ Thần như ngừng đập một nhịp rồi đập liên hồi mạnh mẽ, như muốn nổ tung trong lồng ngực. Là nàng! Thực sự là nàng đã trở lại! Mọi suy tư, chờ mong bấy lâu bỗng vỡ òa. Chàng buông món đồ gỗ đang đẽo dở, lao vút về phía Lạc Anh. Không một lời báo trước, không chút do dự, chàng ôm chầm lấy nàng, nhấc bổng thân hình mảnh mai, rồi xoay vài vòng giữa khoảng sân ngập nắng vàng. Tiếng cười trong trẻo và hạnh phúc vang khắp không gian yên tĩnh của núi rừng.

— Lạc Anh! Là nàng thật sao! Ta… ta cứ ngỡ… sẽ không bao giờ gặp lại nàng! Giọng Dạ Thần run run vì xúc động.

Lạc Anh cũng bật cười, vòng tay ôm lấy cổ chàng, gương mặt ửng hồng vì hạnh phúc và chút bất ngờ trước hành động cuồng nhiệt. Nàng cảm nhận tình cảm chân thành và mãnh liệt nơi chàng trai này.

Thế nhưng, giữa khoảnh khắc đoàn tụ viên mãn, chẳng ai biết rằng, một trong số các thị vệ được Tông Chủ phái đi "hộ tống" Dạ Thần, kẻ thường âm thầm dò xét mỗi hành động của chàng với ánh mắt khó đoán, đã lợi dụng lúc mọi người mải vui mừng. Hắn lặng lẽ rời đi qua lối mòn phía sau, hướng thẳng về Tàng Vân Tông để báo cáo mọi việc: đặc biệt là việc Dạ Thần "vì nữ nhân mà quên đi trọng trách Tông môn giao phó." Một cơn bão tố, một hiểm họa từ xa, đang âm thầm kéo đến từ Tông phủ xa xôi.

Còn tại ngôi nhà gỗ nhỏ bên bìa rừng, sau phút giây vỡ òa niềm vui, Dạ Thần và Lạc Anh dần trở lại với sự ý tứ thường nhật. Dù tình cảm giữa họ rõ ràng đến mức không cần nói ra, nhưng họ chưa phải vợ chồng chung một mái. Lạc Anh ở lại, nhưng chọn một căn phòng nhỏ được Dạ Thần cùng các thị vệ dọn sẵn trong ngôi nhà gỗ khác,chỉ cách nhà chàng vài bước chân,để giữ khoảng cách tế nhị. Cuộc sống của họ cứ thế trôi qua, gần gũi nhưng vẫn tôn trọng lẫn nhau, trong sự bình yên mong manh, không hề hay biết về cơn giông bão hiểm ác sắp ập tới từ những toan tính và âm mưu nơi Tông phủ.

More Chapters