Cherreads

Chapter 2 - Chương 2: Tiếng Gầm Trong Im Lặng

Lucien cảm nhận được những mảnh dăm gỗ cắm vào lòng bàn tay khi hắn thu dọn củi gần vành đai phòng thủ. Hắn cố tình làm chậm lại, để cho sự vụng về hiện rõ trong từng cử động. Hắn nghe thấy tiếng xì xào của vài người lính gác ở gần đó, nhưng không ai nói chuyện với hắn. Hắn chỉ là một cái bóng, một phần của công việc chân tay. Điều đó thật tốt.

Sự lãng quên là một chiếc áo choàng, ý nghĩ đó hình thành, một sự thật hiển nhiên như việc mặt trời sẽ mọc.

Đột nhiên, tiếng gió ngừng bặt.

Lucien ngẩng đầu. Sự im lặng đột ngột khiến tai hắn ù đi. Hắn không còn nghe thấy tiếng côn trùng rả rích. Không khí trở nên đặc quánh, và hắn ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc trong không khí. Mùi của ma thuật bị phân hủy, giống như mùi thịt thối trộn với ozon.

Tim hắn không đập nhanh hơn. Nhưng một cảm giác cảnh giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Có thứ gì đó đang đến.

Hắn không cần nhìn. Hắn cảm nhận được sự rung động trong mặt đất dưới chân mình, những rung động không phải do bước chân người. Hai nguồn. Đang tiến đến từ phía tây.

Hắn từ từ đứng dậy, cố tình mở to mắt, há hốc miệng như một kẻ sắp chết khiếp. Nhưng bên trong, tâm trí hắn lạnh như băng, đang xử lý thông tin. Sinh vật được sinh ra từ tro bụi ma thuật. Bị thu hút bởi dư âm năng lượng của Đá Giao Ước. Lũ ngốc này thậm chí còn không biết dọn dẹp tàn dư của mình.

Một tiếng gầm gừ vang lên, âm thanh khàn đặc và phi tự nhiên. Nó không phát ra từ một cổ họng sinh học. Nó giống như tiếng đá nghiến vào nhau.

Hắn nghe thấy tiếng chân dồn dập trên vọng gác. Grym. "Cái gì vậy?" Giọng cậu ta run rẩy.

Lucien liếc qua khe hở của hàng rào. Hắn nhìn thấy chúng. Hai hình dạng giống chó săn, to lớn và gân guốc. Nhưng chúng không có da. Cơ thể chúng dường như được tạo thành từ tro bụi màu xám đen, được nén chặt lại quanh một bộ xương lởm chởm. Hai hố than hồng rực cháy ở vị trí của đôi mắt. Khi một trong số chúng thở ra, một làn khói đen kịt tỏa ra, và Lucien thấy đám cỏ dại dưới chân nó héo quắt lại ngay lập tức.

"Báo động!" Grym hét lên, giọng lạc đi vì hoảng sợ.

Tiếng chuông báo động vang lên, hỗn loạn và tuyệt vọng. Lucien nghe thấy tiếng la hét, tiếng chân người chạy tán loạn sau lưng.

Hắn đứng yên, cảm nhận sự hỗn loạn đang bùng nổ. Hắn có thể kết thúc chuyện này bằng một ý nghĩ. Một ý nghĩ duy nhất. Nhưng sau đó thì sao? Sự chú ý. Những câu hỏi. Vỏ bọc của hắn sẽ vỡ tan.

Mục tiêu chính: Duy trì vỏ bọc.

Một con Chó Săn lao vào hàng rào. Lucien không thấy nó đâm vào. Thay vào đó, hình dạng rắn chắc của nó tan ra thành một đám khói đen, lách qua các kẽ hở của hàng rào như một làn sương, rồi nhanh chóng tái định hình ở bên trong.

Hắn nghe thấy tiếng Grym hét lên. Một ánh sáng màu đất yếu ớt lóe lên trước mặt cậu ta. Tấm khiên. Nó vỡ tan ngay lập tức với một tiếng "rắc" giòn tan. Lucien thấy Grym bị hất văng ra sau, nghe thấy tiếng "bịch" nặng nề khi cơ thể cậu ta đập vào tường.

Con Chó Săn thứ hai cũng đã vào trong.

Lucien bắt đầu chạy. Hắn chạy về phía đám đông đang la hét, mặt tái đi vì "sợ hãi". Hắn cố tình vấp chân vào một rễ cây và ngã lăn ra đất, cảm thấy những viên sỏi nhọn đâm vào lòng bàn tay.

Con Chó Săn đầu tiên, sau khi hạ gục Grym, quay đầu lại. Đôi mắt than hồng của nó dán chặt vào hắn. Một mục tiêu dễ dàng. Nó tiến lại gần, và Lucien có thể ngửi thấy mùi hôi thối của nó nồng nặc hơn. Hắn thấy một thứ chất lỏng đen kịt nhỏ giọt từ hàm nó xuống đất, làm bốc lên những làn khói xì xèo.

"Cứu... cứu tôi!" hắn rặn ra một tiếng kêu yếu ớt.

Một vệt sáng bạc xé toạc không khí, im lặng nhưng chói lòa. Nó đâm vào sườn con quái vật. Con Chó Săn rú lên một tiếng chói tai, một âm thanh của sự đau đớn và tức giận.

Lucien liếc nhanh. Elara. Cô đang đứng trên mái một ngôi nhà thấp, bàn tay cô phát ra ánh sáng bạc mờ. Ấn ký của cô ta tấn công vào bản chất ma thuật, không phải vật lý. Thông minh.

Con quái vật bị kích động, quay sang mục tiêu mới, nguy hiểm hơn. Nó gầm gừ và lao về phía Elara.

Đây rồi. Khoảnh khắc của hắn.

Khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cuộc đối đầu trên mái nhà, Lucien, vẫn còn nằm trên đất, kín đáo co các ngón tay lại quanh một viên sỏi nhọn. Hắn không nhìn. Hắn chỉ cảm nhận vị trí của con Chó Săn thứ hai, con đang rình rập ở rìa quảng trường, chuẩn bị tấn công một nhóm người đang co cụm.

Hắn truyền một xung năng lượng cực nhỏ, vô hình vào viên sỏi. Chỉ là một "cú hích" vào quỹ đạo của nó.

Cánh tay hắn vung ra, một cử động yếu ớt, như thể đang cố ném thứ gì đó đi trong tuyệt vọng.

Viên sỏi bay đi. Hắn nghe thấy một tiếng "vút" nhẹ, rồi một tiếng "RẦM" lớn khi nó đập vào chồng thùng gỗ cũ kỹ ở một góc khuất.

Con Chó Săn thứ hai giật mình, quay phắt lại về phía tiếng động.

Hai giây. Đó là tất cả những gì hắn cần. Hắn nghe thấy tiếng hô hoán của những người lính gác khác khi họ tận dụng cơ hội lao vào con quái vật đang bị phân tâm.

Lucien lồm cồm bò dậy, lùi vào một góc tường, và bắt đầu run rẩy một cách đầy kiểm soát. Hắn nhìn cuộc chiến diễn ra với đôi mắt của một kẻ chết khiếp.

Cuộc khủng hoảng qua đi nhanh chóng. Hai con Chó Săn, bị thương và mất đi lợi thế, tan thành khói và rút lui.

Lucien vẫn ngồi bệt dưới đất. Hắn nghe thấy tiếng người giúp đỡ người bị thương, tiếng ra lệnh của các vị trưởng lão. Hắn cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình.

Hắn ngước lên.

Elara đang đứng trên mái nhà. Cô không nhìn những người lính gác, không nhìn những người bị thương. Ánh mắt cô đang dán chặt vào đống thùng gỗ bị đổ. Rồi, nó di chuyển, quét qua mặt đất, và dừng lại ở viên sỏi nhỏ nằm lẻ loi.

Cuối cùng, ánh mắt cô hướng về phía hắn.

Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, và lần này, hắn thấy một điều còn đáng sợ hơn cả đôi mắt rực lửa của Chó Săn Tro Tàn. Hắn thấy một sự im lặng đầy tính toán, sự tập trung của một người vừa chứng kiến một ảo thuật gia và đang cố gắng tìm ra mánh khóe.

Câu đố đã được đặt ra. Và cô là người duy nhất nhìn thấy các mảnh ghép.

More Chapters