Sáng sớm hôm sau.
Ánh nắng vừa rọi qua lớp rèm lụa trắng mờ, nhẹ nhàng phủ lên gương mặt kiều diễm đang ngủ say. Tô Diệp Linh nằm nghiêng trên chiếc giường king-size phủ ga lụa cao cấp, làn da trắng sứ ửng hồng vì dấu vết lưu lại từ trận cuồng nhiệt đêm qua.
Cô mở mắt, ánh nhìn mơ hồ dần rõ ràng.
Một cánh tay rắn chắc đang ôm lấy eo cô từ phía sau, cơ thể trần trụi của người đàn ông phía sau áp sát vào lưng cô, hơi thở trầm ổn phả vào cổ gáy.
"Anh vẫn chưa chịu buông tha tôi à?" – Giọng cô khàn khàn, mang theo chút kiệt sức.
"Chưa." – Hàn Mặc trả lời đơn giản, giọng khàn đặc sau giấc ngủ. Hắn kéo cô sát hơn vào lòng, cằm tựa lên vai cô, ánh mắt nhắm hờ nhưng lại lộ rõ sự tỉnh táo.
"Từ giờ trở đi, em phải quen với việc mỗi sáng thức dậy đều có anh bên cạnh."
"Anh bá đạo quá rồi đấy, Hàn tổng." – Cô xoay người lại, chống tay lên ngực hắn, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo – "Nhưng đừng quên, tôi vẫn chưa tha thứ cho anh."
"Anh không cần em tha thứ." – Hắn cúi xuống, cắn nhẹ lên vành tai cô – "Anh chỉ cần em... không rời khỏi anh nữa."
Tô Diệp Linh khẽ rùng mình, vừa giận vừa bất lực. Người đàn ông này, rõ ràng là tên cầm thú mặc vest, không hề biết khái niệm "lý trí" là gì.
---
Sau khi rời giường, Tô Diệp Linh được người giúp việc đưa đến một căn phòng thay đồ rộng bằng cả một căn hộ cao cấp. Hàng trăm bộ váy, giày cao gót, túi hiệu... tất cả đều là những nhãn hàng xa xỉ nhất thế giới, còn mới tinh chưa bóc tem.
Cô nhướn mày: "Mấy thứ này chuẩn bị từ khi nào?"
"Lúc Hàn tổng biết cô là mẹ của Hàn thiếu gia và tiểu thư." – Quản gia cúi đầu cung kính – "Ngài ấy nói, thân phận của cô... không thể thua bất kỳ ai."
Cô im lặng, trong lòng không rõ là cảm động hay cảnh giác.
Chọn một bộ váy dài màu đỏ rượu, xẻ tà cao, khoe trọn đôi chân nuột nà và tấm lưng mảnh khảnh, cô trang điểm nhẹ nhàng, tô son đỏ thẫm – yêu kiều, quyến rũ nhưng không mất đi khí chất sắc bén.
Cô bước ra khỏi phòng, đúng lúc hai đứa nhỏ đang ngồi ăn sáng.
"An An, Tĩnh Tĩnh."
"Chào mẹ." – Cả hai đồng thanh.
Hàn An nhíu mày, nhìn bộ váy táo bạo của mẹ: "Mẹ mặc như vậy... cha sẽ không vui đâu."
Tô Diệp Linh bật cười: "Cha các con không phải vua. Mẹ muốn làm gì, là việc của mẹ."
Ngay lúc đó, Hàn Mặc từ hành lang bước vào, trên người là bộ vest xanh đậm chỉn chu, khí thế mạnh mẽ áp đảo.
Ánh mắt hắn quét qua một vòng, dừng lại trên người cô. Lập tức, sắc mặt trầm xuống.
"Thay đồ."
"Không." – Cô trả lời thẳng thắn – "Anh không có quyền kiểm soát tôi mặc gì."
Hắn tiến đến gần, cúi người ghé vào tai cô, giọng trầm khàn đe dọa: "Nếu em không thay, anh sẽ xé nó ra ngay tại chỗ, trước mặt con."
Cô rùng mình, nghiến răng.
Chỉ có Hàn Mặc mới khiến cô điên lên mà vẫn phải nhịn.
---
Sau bữa sáng, cô đưa hai đứa nhỏ đến trường quốc tế, còn bản thân thì bước lên chiếc Rolls-Royce màu đen, chuẩn bị đến công ty riêng.
Tô Diệp Linh là CEO của DL International – một công ty tài chính đa quốc gia mới nổi, nhưng thực lực không hề kém các tập đoàn lớn. Không ai ngờ, người phụ nữ đứng sau lại là một bà mẹ đơn thân chưa từng lộ mặt trước giới truyền thông.
Nhưng hôm nay, khi cô vừa bước vào trụ sở DL, đã có chuyện xảy ra.
"Chủ tịch! Có chuyện rồi!" – Trợ lý vội vàng chạy đến.
"Bình tĩnh. Chuyện gì?"
"Có người công bố thông tin nội bộ rằng cô từng là... gái bao, từng sinh con không rõ cha ở nước ngoài, còn kèm hình ảnh..."
Tô Diệp Linh siết chặt tay. Hơi thở chậm lại.
"Hình ảnh đâu?"
Trợ lý đưa điện thoại ra. Trên màn hình là bức ảnh cô ôm hai đứa con tại Thụy Sĩ năm ngoái, bị chụp lén từ xa, kèm dòng caption ác ý: "CEO DL International – danh giá hay chỉ là món hàng bị bỏ rơi?"
Cô mím môi.
"Người đứng sau là ai?"
"Chúng tôi nghi ngờ là phía Tô thị. Tô Lâm Yên đã công khai chỉ trích cô trên mạng xã hội, nói cô cướp vị hôn phu của người khác."
Tô Diệp Linh cười khẩy, ánh mắt sắc như dao.
"Cướp? Kẻ cướp thân phận tôi, giờ lại khóc lóc như nạn nhân."
Cô quay người bước vào phòng họp.
Toàn bộ cổ đông đã ngồi sẵn, không khí căng như dây đàn.
Một số người nhìn cô đầy nghi ngờ. Một vài kẻ ngầm liên minh với Tô thị, thậm chí còn định đưa đề xuất bãi nhiệm cô.
Cô đi thẳng lên bục, bình thản mở máy chiếu.
"Trước khi các vị lên tiếng phán xét, tôi mời xem một đoạn video."
Hình ảnh trên màn chiếu lập tức thay đổi – là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa mẹ kế cô và bác sĩ bệnh viện năm xưa, về kế hoạch tráo đổi con gái thật sự của Tô gia.
Tiếp sau là các tài liệu hợp pháp chứng minh thân phận cô – bao gồm cả kết quả giám định gene giữa cô và Tô lão gia.
Không khí lặng đi.
Mặt nhiều người biến sắc.
"Và đây," – cô đẩy một tập hồ sơ khác lên bàn – "là đơn kiện danh dự với đầy đủ bằng chứng tôi gửi đến Tòa án Tối cao. Ai tiếp tay phát tán thông tin sai lệch... sẽ bị xử lý theo pháp luật."
Giọng nói cô sắc bén như gươm, không chút run rẩy.
Một cổ đông đứng dậy: "Tôi ủng hộ Tô tổng."
"Chúng tôi cũng vậy."
Chỉ trong vài phút, cô đã lật ngược thế cờ.
Tô Diệp Linh – không chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, mà còn là một nữ vương trên thương trường.
---
Tối hôm đó, trong căn phòng ngủ chính tại Lam Uyển.
Cô vừa tắm xong, bước ra với mái tóc còn ướt, trên người chỉ quấn khăn tắm.
Hàn Mặc đã ngồi sẵn trên ghế sofa, tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô như thú săn mồi.
Cô thở dài: "Anh vào phòng tôi từ khi nào?"
"Phòng của em... cũng là của anh." – Hắn đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy, chậm rãi tiến về phía cô.
"Anh lại định..." – Cô lùi về sau.
Hắn bước đến gần, kéo mạnh cô vào lòng.
"Em đã dùng cả ngày để chứng minh em là ai. Giờ là lúc để anh chứng minh... em thuộc về ai."
Cô toan phản kháng, nhưng chỉ kịp rên khẽ một tiếng khi lưng chạm vào vách tường lạnh lẽo.
"Anh điên thật rồi..."
"Điên vì em. Và sẽ còn điên hơn nếu em rời khỏi anh lần nữa."
Lời chưa dứt, hắn đã hôn cô ngấu nghiến.
Tấm khăn tắm rơi xuống, từng nụ hôn nóng bỏng lần lượt phủ lên cổ, bờ vai, xương quai xanh...
Trong hơi thở dồn dập, cô chỉ kịp nghĩ một điều:
Người đàn ông này... là ngọn lửa. Và cô, không còn đường trốn nữa.