Cherreads

Chapter 46 - Chương 46: Cơn Địa Chấn trong Nội Môn và Con Dao trong Bóng Tối

Đêm đó, cả khu vực nội môn của Thiên Huyền Tông rung chuyển.

Tin tức về việc Vương Tuấn và năm tên đệ tử nội môn khác bị một "Thiên Hình Sứ Giả" bí ẩn bắt giữ tại Túy Tiên Các vì tội buôn bán vật cấm, lan đi với một tốc độ chóng mặt. Ngay sau đó, Chấp Sự Đường, dưới sự giám sát trực tiếp của Lưu trưởng lão, đã tiến hành lục soát động phủ của sáu người này.

Kết quả khiến tất cả mọi người phải kinh hoàng. Họ không chỉ tìm thấy một lượng lớn Hắc Nha Thảo, mà còn phát hiện ra những thư tín qua lại giữa bọn họ và một vài thế lực ma đạo nhỏ ở bên ngoài, chứng minh rằng đây không chỉ là một vụ buôn bán đơn thuần, mà còn có sự cấu kết, làm gián điệp cho kẻ địch.

Tang chứng vật chứng rành rành, không thể chối cãi.

Sáng hôm sau, một thông báo từ Chấp Sự Đường được dán lên khắp các ngọn núi chính: Vương Tuấn, với tư cách là kẻ chủ mưu, bị phế bỏ toàn bộ tu vi, trục xuất khỏi Thiên Huyền Tông. Năm tên còn lại bị phế bỏ một nửa tu vi, đày vào Hắc Thạch Quật làm khổ dịch vĩnh viễn, không bao giờ được trở lại.

Một hình phạt vô cùng tàn khốc, không có một chút nương tay!

Cả nội môn như một cái chảo dầu sôi. Ai cũng bàn tán về vị "Thiên Hình Sứ Giả" bí ẩn này. Hắn là ai? Tại sao lại có quyền lực lớn như vậy? Ra tay dứt khoát và tàn nhẫn, không hề kiêng nể thân phận cháu trai trưởng lão của Vương Tuấn. Một cảm giác sợ hãi và bất an bao trùm lên những đệ tử vốn quen thói ngông cuồng.

Tại Kiếm Lai Phong, trong tòa cung điện của Vương trưởng lão.

"RẦM!!!"

Vương trưởng lão đập nát một cái bàn bằng hàn ngọc ngàn năm, đôi mắt lão đỏ ngầu như một con thú bị thương. Cả người lão tỏa ra một luồng khí tức cuồng bạo, khiến cho không gian trong phòng cũng phải vặn vẹo.

"Thiên Hình Sứ Giả! Đạo Huyền! Ngươi giỏi lắm! Dám động đến cháu của ta!" Lão gầm lên, tiếng gầm khiến cả ngọn núi phải rung chuyển.

Lão không ngu ngốc. Lão biết rõ, một chức vụ đã bị lãng quên từ lâu như Thiên Hình Sứ Giả đột nhiên xuất hiện, lại ra tay nhắm thẳng vào phe cánh của lão, chắc chắn là có sự cho phép, thậm chí là chỉ thị của chưởng môn. Đây là một lời cảnh cáo, một sự thị uy! Chưởng môn đang dùng một con dao vô danh để chặt đi vây cánh của lão.

"Con dao đó... rốt cuộc là ai?" Vương trưởng lão lẩm bẩm, cố gắng giữ lại một tia lý trí cuối cùng. Lão bắt đầu nghi ngờ. Sự xuất hiện của Thiên Hình Sứ Giả quá trùng hợp với sự trỗi dậy của Lâm Phong. Nhưng lão lại không thể tin được. Một tên nhóc mới nhập môn, làm sao có thể có được sự tin tưởng tuyệt đối của chưởng môn, làm sao có thể có thực lực đánh bại sáu cao thủ nội môn một cách dễ dàng như vậy?

Sự nghi ngờ và căm hận đan xen, khiến cho Vương trưởng lão rơi vào một sự điên cuồng âm thầm. Lão biết, một cuộc chiến thực sự giữa lão và chưởng môn đã chính thức bắt đầu.

Trong khi đó, tại động phủ trên Thúy Vân Phong, Lâm Phong lại vô cùng bình tĩnh. Hắn đã đóng cửa bế quan suốt mấy ngày nay, mặc cho bên ngoài sóng gió ngập trời. Hắn cần thời gian để tiêu hóa hồ Hỗn Độn Nguyên Dịch và củng cố lại cảnh giới Hóa Giới Kỳ của mình.

Mỗi một giọt Nguyên Dịch được hấp thu, "Hỗn Độn Thế Giới" trong đan điền của hắn lại càng thêm vững chắc và huyền ảo. Hắn cảm thấy mình có thể chạm đến những pháp tắc cơ bản nhất của trời đất. Sức mạnh của hắn đang tăng lên từng ngày với một tốc độ mà nếu người ngoài biết được, chắc chắn sẽ sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Hắn cũng không quên rèn luyện khả năng "Sáng Tạo". Hắn đã có thể mô phỏng lại những chiêu kiếm pháp của Vương Tuấn một cách hoàn hảo, thậm chí còn có thể tạo ra những loại linh thảo cấp thấp từ hư vô. Sức mạnh này, so với việc hủy diệt, còn khiến hắn cảm thấy đáng sợ hơn.

Một tháng trôi qua trong sự tĩnh lặng.

Lâm Phong cảm thấy đã đến lúc phải ra ngoài. Hắn cần phải nắm bắt tình hình, cũng như thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.

Hắn đến tìm Kỷ Vân. Thấy Lâm Phong, Kỷ Vân tỏ ra vô cùng nhiệt tình và có một chút kính sợ.

"Lâm sư đệ, ngươi cuối cùng cũng xuất quan rồi! Ngươi có biết một tháng qua nội môn đã loạn thành một nồi cháo không?" Kỷ Vân nói, giọng đầy phấn khích. "Tên Thiên Hình Sứ Giả kia thật lợi hại! Ra tay một lần đã chặt đứt một cánh tay đắc lực của Vương trưởng lão. Bây giờ những kẻ trong phe của lão ta đều co đầu rụt cổ, không dám làm càn như trước nữa."

Lâm Phong chỉ mỉm cười, không nói gì.

"Mà này," Kỷ Vân đột nhiên hạ giọng, nhìn xung quanh một cách thần bí. "Có một tin đồn... mọi người đều đang đoán xem vị Thiên Hình Sứ Giả kia là ai. Có người nói đó là một vị thái thượng trưởng lão đã bế quan từ lâu, có người lại nói đó là một con át chủ bài mà chưởng môn bí mật bồi dưỡng. Ngươi nghĩ sao?"

"Ta chỉ là một kẻ chăn thú, sao dám phỏng đoán chuyện của các đại nhân vật," Lâm Phong đáp một cách qua loa.

Sau khi hỏi thăm một vài thông tin cần thiết, Lâm Phong rời đi. Hắn biết, ngọn lửa đầu tiên đã cháy rất tốt. Bây giờ, đã đến lúc phải thêm một chút củi.

Hắn không trở về động phủ của mình, mà đi về một hướng khác. Hướng của Ngọc Tiêu Phong.

Ngọc Tiêu Phong là nơi ở của các nữ đệ tử, được coi là một trong những nơi đẹp và thanh tịnh nhất Thiên Huyền Tông. Nhưng nó cũng được canh gác rất nghiêm ngặt, đệ tử nam bình thường không được phép tự ý đi vào. Tuy nhiên, với lệnh bài hạt nhân của mình, Lâm Phong dễ dàng đi qua cổng.

Hắn đến đây không phải để tìm Tô Thanh Sương. Hắn biết, sau chuyện ở bí cảnh, tốt nhất là nên giữ khoảng cách với nàng một thời gian để tránh gây thêm sự chú ý không cần thiết. Hắn đến đây là để tìm một người khác.

Theo thông tin của Kỷ Vân, một trong năm tên đệ tử bị bắt cùng Vương Tuấn, tên là Ngô Bình, có một người muội muội ruột cũng tu luyện ở Ngọc Tiêu Phong, tên là Ngô Thiến. Ngô Thiến này nổi tiếng là người thương yêu ca ca của mình.

Lâm Phong tìm được động phủ của Ngô Thiến. Hắn không cần phải gõ cửa. Khi hắn vừa đến gần, một nữ đệ tử với đôi mắt sưng húp, khuôn mặt đầy vẻ căm hận đã lao ra, chặn đường hắn.

"Lâm Phong! Tên ác ma nhà ngươi! Ngươi hại ca ca ta ra nông nỗi này, ta liều mạng với ngươi!" Ngô Thiến rút kiếm ra, không nói không rằng đâm về phía hắn.

Lâm Phong không hề né tránh. Hắn chỉ đứng yên, để cho mũi kiếm đâm đến trước ngực mình. "Keng" một tiếng, mũi kiếm như đâm vào sắt đá, không thể tiến thêm một phân nào.

"Nếu giết ta có thể cứu được ca ca ngươi, thì cứ việc," Lâm Phong bình thản nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Ngô Thiến.

Ngô Thiến sững sờ. Nàng không ngờ hắn lại không hề phản kháng. Sự căm hận trong mắt nàng dần được thay thế bằng sự hoang mang.

Lâm Phong nói tiếp, giọng nói của hắn không có sự uy hiếp, mà mang theo một sự cảm thông. "Ta biết ngươi hận ta. Nhưng ca ca của ngươi có tội hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất. Hắn đi theo Vương Tuấn làm những chuyện gì, lẽ nào ngươi không biết?"

"Ta... ta không biết!" Ngô Thiến lắp bắp, nhưng ánh mắt lại né tránh.

"Không biết?" Lâm Phong cười nhạt. "Vậy thì, tại sao ba ngày trước, ngươi lại lén lút đến khu hầm mỏ Hắc Thạch Quật, đưa cho ca ca ngươi một bình 'Tụ Hồn Đan'?"

Câu nói này, như một tiếng sét đánh ngang tai Ngô Thiến. Nàng lùi lại mấy bước, mặt trắng bệch. "Sao... sao ngươi biết?"

"Ta không chỉ biết chuyện đó," Lâm Phong tiến thêm một bước, giọng nói trở nên lạnh lẽo. "Ta còn biết, bình Tụ Hồn Đan đó không phải là của ngươi. Nó là do Vương Tuấn thông qua một người khác, đưa cho ngươi để chuyển cho ca ca ngươi. Hắn sợ ca ca ngươi ở trong đó sẽ nói ra những bí mật mà hắn không muốn người khác biết. Ta nói có đúng không?"

Ngô Thiến hoàn toàn sụp đổ. Nàng ngã ngồi xuống đất, nước mắt tuôn rơi.

Lâm Phong ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng. "Ta đến đây không phải để uy hiếp ngươi. Ta đến để cho ngươi một cơ hội. Một cơ hội để cứu ca ca ngươi, và cũng là để cứu chính bản thân ngươi."

Hắn lấy ra một viên ngọc giản trống. "Ghi lại tất cả những gì ngươi biết về những việc làm mờ ám của Vương Tuấn và phe cánh của hắn. Ta không thể hứa sẽ cứu ca ca ngươi ra khỏi Hắc Thạch Quật, nhưng ta có thể đảm bảo, hắn sẽ không phải chết ở trong đó. Sự lựa chọn, nằm ở ngươi."

Nói rồi, hắn đặt viên ngọc giản xuống trước mặt Ngô Thiến, rồi xoay người rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.

Hắn biết, con cá này, đã cắn câu.

Ngọn lửa thứ hai đã được châm lên. Lần này, nó sẽ không chỉ thiêu rụi củi khô, mà sẽ trực tiếp thiêu vào tận gốc rễ của kẻ địch.

More Chapters