Cherreads

Chapter 20 - Chương 20: Tông Môn Đại Bỉ và Võ Đài Thiên Huyền

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.

Hôm nay, toàn bộ Thiên Huyền Tông dường như thức giấc sớm hơn thường lệ. Từ hàng trăm ngọn núi lớn nhỏ, vô số bóng người trong những bộ y phục khác nhau, giống như trăm sông đổ về một biển, đều hướng về một nơi duy nhất: Thiên Huyền Đài.

Thiên Huyền Đài là quảng trường lớn nhất, nằm ở trung tâm của môn phái, được xây dựng trên đỉnh một ngọn núi bị san phẳng. Nền quảng trường được lát bằng đá cẩm thạch trắng, rộng đến mức có thể chứa được mấy vạn người. Ở trung tâm, mười tám võ đài (lôi đài) bằng đá hắc kim được dựng lên sừng sững, mỗi một võ đài đều được bao bọc bởi một tầng trận pháp phòng ngự trong suốt.

Ở phía bắc của quảng trường là một đài quan sát bằng bạch ngọc cao ngất, được trạm trổ hình rồng phượng, vô cùng uy nghi. Đây là nơi dành cho những nhân vật có địa vị cao nhất trong môn phái. Giờ phút này, trên đó đã có rất nhiều người ngồi. Ở vị trí trung tâm là một người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu tím, khuôn mặt uy nghiêm, ánh mắt sâu thẳm như biển sao, không giận mà uy. Đó chính là chưởng môn Thiên Huyền Tông, Đạo Huyền chân nhân. Bên cạnh ngài là các vị thủ tọa của các ngọn núi chính và các trưởng lão có thực quyền, bao gồm cả Lưu trưởng lão và một lão già có khuôn mặt âm trầm, chính là Vương trưởng lão, bá phụ của Vương Tuấn.

Bầu không khí vô cùng náo nhiệt và trang nghiêm. Tiếng người xôn xao bàn tán, tiếng binh khí khẽ va chạm, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một khúc dạo đầu đầy hứng khởi cho sự kiện lớn nhất của môn phái.

Lâm Phong một mình đi đến. Hắn vẫn mặc bộ y phục màu xám đơn giản của đệ tử ngoại môn. Trong biển người mặc áo lam của đệ tử nội môn và áo trắng viền vàng của đệ tử hạt nhân, hắn trông vô cùng lạc lõng. Chức vụ "Chuyên Chúc Thú Sư" của hắn tuy có đãi ngộ tương đương đệ tử hạt nhân, nhưng về bản chất, hắn vẫn chưa chính thức bái sư, chưa thuộc về bất kỳ ngọn núi nào, nên thân phận vẫn có chút không rõ ràng. Hắn không quan tâm, sự khác biệt này ngược lại còn giúp hắn dễ dàng quan sát mọi thứ hơn.

Hắn nhanh chóng tìm thấy khu vực dành cho các đệ tử tham gia tỷ thí. Ánh mắt hắn lướt qua đám đông, và ngay lập tức bắt gặp một ánh mắt đầy thù hận. Vương Tuấn, mặc một bộ y phục nội môn cao cấp, đang đứng cùng một nhóm công tử bột, chỉ trỏ về phía hắn và cười nhạo.

"Nhìn kìa, tên chăn thú đó cũng dám đến tham gia Đại Bỉ," Vương Tuấn nói, âm lượng đủ lớn để những người xung quanh nghe thấy. "Chắc hắn tưởng đây cũng là cái ao tù Tạp Dịch Viện, có thể dùng chút sức trâu bò để dương oai diễu võ sao? Thật là không biết trời cao đất dày!"

Lâm Phong chỉ liếc hắn một cái rồi dời mắt đi, sự bình tĩnh của hắn khiến cho màn khiêu khích của Vương Tuấn trở nên vô vị. Ở một góc khác, hắn thấy Kỷ Vân và Lục Trần đang nhìn về phía mình, khẽ gật đầu một cái để cổ vũ. Ánh mắt hắn lại vô thức nhìn lên đài quan sát cao nhất. Giữa những bóng người quyền uy, hắn thoáng thấy một bóng trắng quen thuộc. Tô Thanh Sương ngồi ở đó, lặng lẽ như một bông sen tuyết, khuôn mặt không chút biểu cảm, dường như mọi sự náo nhiệt xung quanh đều không liên quan đến nàng.

Đúng lúc này, tiếng chuông lớn từ Thiên Huyền Đài vang lên, át đi mọi tiếng ồn. Đạo Huyền chân nhân đứng dậy, giọng nói uy nghiêm vang dội khắp không gian:

"Tông Môn Đại Bỉ của Thiên Huyền Tông, ba năm một lần, là dịp để các đệ tử kiểm chứng tu vi, giao lưu học hỏi, cũng là để môn phái tìm kiếm những tài năng kiệt xuất. Tỷ thí lần này chia làm hai nhóm: Nội Môn và Hạt Nhân. Quy tắc vẫn như cũ, trên võ đài, đao kiếm không có mắt, nhưng tuyệt đối cấm hạ sát thủ. Mong các con hãy thể hiện hết mình, vì vinh quang của bản thân và của môn phái. Tông Môn Đại Bỉ, chính thức bắt đầu!"

Một quả cầu pha lê khổng lồ bay lên giữa không trung. Vô số cái tên từ các thẻ bài của đệ tử bay vào trong đó, rồi nhanh chóng ghép thành từng cặp. Các trận đấu của vòng đầu tiên được hiển thị rõ ràng.

Lâm Phong tìm thấy tên mình. Hắn ở võ đài số 9, đối thủ là một đệ tử nội môn tên là Tôn Lập.

Khi hắn bước lên võ đài, Tôn Lập ở phía đối diện đã rút ra một thanh trường kiếm, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. "Ngươi chính là Lâm Phong? Ta khuyên ngươi nên tự mình nhận thua đi, để khỏi phải chịu đau đớn. Nắm đấm của ngươi có thể dọa được đám rác rưởi ở Tạp Dịch Viện, nhưng trước mặt kiếm pháp của Thiên Huyền Tông, nó chỉ là trò cười!"

Lâm Phong không nói gì. Hắn chỉ đứng chắp tay sau lưng, ra hiệu cho đối phương tấn công.

"Muốn chết!" Tôn Lập tức giận, thân hình lao tới, kiếm quang lóe lên, thi triển một bộ kiếm pháp trông vô cùng hoa mỹ, tạo thành một mạng lưới kiếm ảnh bao phủ lấy Lâm Phong.

Đối mặt với kiếm quang đầy trời, Lâm Phong lại vô cùng bình tĩnh. Sau khi đột phá Hỗn Độn Nhất Cảnh, giác quan của hắn đã nhạy bén đến mức cực điểm. Trong mắt hắn, những chiêu kiếm hoa mỹ này của Tôn Lập lại chậm chạp và đầy sơ hở.

Hắn không lùi, mà tiến. Thân hình hắn khẽ lách qua một kẽ hở nhỏ nhất trong mạng lưới kiếm ảnh, một cách nhẹ nhàng như một chiếc lá bay trong gió. Trong nháy mắt, hắn đã áp sát vào người Tôn Lập.

Tôn Lập kinh hãi, vội vàng thu kiếm về phòng thủ. Nhưng đã quá muộn.

Lâm Phong không cho hắn cơ hội. Hắn tung ra một cú đấm. Vẫn là "Kim Cương Trụy", nhưng uy lực và sự khống chế đã hoàn toàn khác. Nắm đấm của hắn không mang theo tiếng gió, nhưng lại khiến không khí xung quanh như đặc quánh lại.

"Keng!"

Nắm đấm của hắn va chạm trực diện với thân kiếm của Tôn Lập. Thanh trường kiếm pháp khí hạ phẩm, dưới sức mạnh kinh người đó, đã bị cong lại một cách dị dạng, rồi gãy làm đôi. Lực đạo không dừng lại, đánh thẳng vào lồng ngực Tôn Lập.

"Rầm!"

Tôn Lập bay ngược ra sau như một con diều đứt dây, rơi khỏi võ đài, phun ra một ngụm máu rồi ngất đi. Hắn bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Lâm Phong đã khống chế lực đạo rất tốt.

Một trận chiến kết thúc chỉ trong vài hơi thở.

Cả võ đài số 9 im phăng phắc, rồi sau đó mới vỡ òa trong tiếng kinh hô.

"Trời ơi! Dùng tay không đánh gãy pháp kiếm?"

"Sức mạnh gì mà kinh khủng vậy?"

"Đây... đây chính là luyện thể sĩ trong truyền thuyết sao?"

Lâm Phong không để ý đến những lời bàn tán. Hắn chỉ lặng lẽ bước xuống võ đài, trở về khu vực của mình, nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi trận đấu tiếp theo.

Ngày thi đấu đầu tiên, Lâm Phong đã trải qua bốn trận chiến. Đối thủ của hắn càng lúc càng mạnh, có người dùng kiếm pháp sắc bén, có người dùng thuật pháp từ xa. Nhưng kết quả đều giống nhau. Hắn luôn dùng thân pháp quỷ dị để áp sát, rồi dùng một quyền duy nhất để kết thúc trận đấu. Hắn không hề bị một vết xước.

Cái tên Lâm Phong, từ một đề tài bàn tán, đã trở thành một trong những "hắc mã" lớn nhất của nhóm Nội Môn. Vô số ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía hắn, mang theo sự tò mò, kiêng dè, và cả sự thù địch.

Trên đài quan sát, Vương trưởng lão mặt mày sa sầm, bàn tay nắm chặt thành ghế. Lưu trưởng lão thì khẽ vuốt râu, trong mắt lộ vẻ tán thưởng. Ngay cả Đạo Huyền chân nhân cũng quay sang hỏi nhỏ một vị trưởng lão bên cạnh về lai lịch của Lâm Phong. Hắn đã thành công thu hút sự chú ý của những người đứng đầu môn phái.

Cuối ngày, danh sách các trận đấu cho ngày mai được công bố.

Lâm Phong nhìn lên quả cầu pha lê. Tên của hắn được đặt cạnh một cái tên khác: Triệu Xà.

Khi hắn nhìn thấy cái tên này, Kỷ Vân từ đâu bước tới, vỗ vai hắn, vẻ mặt có chút ngưng trọng. "Sư đệ, phải cẩn thận. Triệu Xà này là một trong những tay chân đắc lực nhất của Vương Tuấn. Kiếm pháp của hắn ta vô cùng xảo quyệt, giống như một con rắn độc, chuyên tấn công vào những chỗ hiểm yếu. Hơn nữa, hắn ta nổi tiếng là kẻ hay dùng tiểu xảo bẩn thỉu. Ta nghe nói, Vương Tuấn đã ra lệnh cho hắn, bằng mọi giá phải phế bỏ ngươi ngay trên võ đài."

Lâm Phong nhìn cái tên "Triệu Xà", rồi lại nhìn về phía Vương Tuấn ở đằng xa. Hắn thấy Vương Tuấn đang nhìn mình, trên môi là một nụ cười lạnh lẽo, đầy ác ý.

Hắn hiểu rằng, những trận đấu "dạo đầu" đã kết thúc. Những thử thách thực sự, những trận chiến đẫm máu, bây giờ mới bắt đầu.

More Chapters