Tokyo, một buổi tối tháng tư năm 2025. Nhà hát Kabuki-za ở Ginza rực rỡ ánh đèn, những tấm rèm đỏ thắm lay nhẹ trong gió. Tiếng trống taiko vang lên, báo hiệu vở Yoshitsune Senbon Zakura sắp bắt đầu. Khán giả, từ những người lớn tuổi trong kimono truyền thống đến các bạn trẻ với điện thoại sáng lấp lánh, chen chúc trong khán phòng. Không khí tràn ngập sự háo hức, nhưng ở hậu trường, một thế giới khác đang diễn ra – nơi ánh đèn sân khấu không thể che giấu những góc tối.
Aoi Tachibana đứng lặng lẽ sau cánh gà, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm. Với chiều cao 1m8, cô nổi bật giữa đám đông nhân viên sân khấu, dáng người thẳng tắp trong bộ đồng phục học sinh được chỉnh sửa để vừa với thân hình cao lớn. Thanh kiếm gỗ (boken) cô cầm trên tay không phải để trang trí – đó là thứ cô đã luyện tập từ năm lên sáu, thứ đã biến cô thành thiên tài kiếm thuật vượt xa cả Okita Sōji, huyền thoại thời Edo. Nhưng tối nay, Aoi không ở đây để thi đấu kendo. Cô ở đây vì Haruka.
Trên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi lên Haruka Minami, chàng trai được mệnh danh là "ngọc quý của Kabuki". Trong vai nữ chính, công chúa Shizuka, Haruka lướt qua sân khấu với từng bước chân nhẹ nhàng, chiếc quạt giấy trong tay mở ra như cánh hoa anh đào. Vẻ đẹp lưỡng tính của cậu khiến khán giả nín thở: gương mặt thanh tú như tạc tượng, đôi mắt long lanh như hồ nước, và mái tóc đen óng được búi cao dưới lớp hóa trang.
Không ai tin rằng cậu chỉ mới 17 tuổi, và càng không ai nghĩ cậu là con trai. Haruka là thiên tài Kabuki ba trăm năm có một, người có thể hóa thân vào bất kỳ vai diễn nào, từ nàng công chúa yểu điệu đến chiến binh oai hùng. Nhưng với Aoi, Haruka không chỉ là một ngôi sao – cậu là người bạn thân nhất của cô, người cô đã thề sẽ bảo vệ bằng mọi giá.
Tiếng vỗ tay vang dội khi Haruka hoàn thành màn múa cuối cùng, chiếc kimono đỏ rực tung bay như ngọn lửa. Aoi mỉm cười nhè nhẹ, nhưng ánh mắt cô nhanh chóng chuyển sang sắc lạnh khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước vào hậu trường. Ông ta mặc vest đen, tóc chải mượt, nụ cười trên môi đầy giả tạo.
Đó là ông Yamato, một đạo diễn Kabuki nổi tiếng nhưng cũng khét tiếng với những tin đồn mờ ám. Aoi nắm chặt thanh boken, cảm giác bất an dâng lên trong lòng."Haruka-kun, tuyệt vời lắm!" Ông Yamato vỗ tay, tiến đến gần Haruka khi cậu vừa bước xuống từ sân khấu. "Cậu đúng là báu vật của Kabuki-za. Tôi có một dự án mới, rất muốn mời cậu tham gia.
Chúng ta có thể… nói chuyện riêng một chút, được chứ?"Haruka, vẫn còn thở hổn hển sau buổi diễn, ngẩng lên với nụ cười lịch sự. "Cảm ơn ngài, Yamato-sama. Nhưng tôi cần nghỉ một chút trước khi…""Ồ, không cần vội!"
Ông Yamato ngắt lời, đặt tay lên vai Haruka. Động tác ấy khiến Aoi siết chặt thanh boken đến mức khớp tay trắng bệch. "Cậu biết đấy, một tài năng như cậu cần những cơ hội lớn hơn. Tôi có thể giúp cậu tỏa sáng… với một vài điều kiện nhỏ."Aoi không thể chịu nổi nữa. Cô bước tới, giọng nói lạnh như băng: "Yamato-san, ông đang làm gì vậy?"Ông Yamato giật mình, quay lại nhìn Aoi. Nụ cười của ông ta cứng lại khi đối diện với cô gái cao lớn, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thủng ông. "Tachibana-san, tôi chỉ đang nói chuyện với Haruka-kun thôi. Không cần căng thẳng thế chứ?"
"Ông chạm vào cậu ấy," Aoi nói, giọng đều đều nhưng đầy đe dọa. Cô nâng thanh boken lên, đầu kiếm chỉ cách ngực ông Yamato vài phân. "Bỏ tay ra, ngay lập tức."Haruka mở to mắt, vội vàng xen vào. "Aoi, không cần đâu! Mình ổn mà!" Cậu nắm lấy tay Aoi, cố kéo cô lại, nhưng ánh mắt cậu ánh lên sự lo lắng. Aoi biết rõ Haruka – cậu luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bên trong, cậu là một người nhạy cảm, dễ tổn thương.
Và cô cũng biết những người như Yamato không bao giờ chỉ "nói chuyện" đơn thuần."Haruka, để mình xử lý." Aoi không rời mắt khỏi Yamato. "Ông ta không có ý tốt. Mình đã nghe những tin đồn về ông – những buổi 'nói chuyện riêng' mà ông mời các diễn viên trẻ. Ông nghĩ tôi sẽ để cậu ấy đi với ông sao?"Ông Yamato cười gượng, giơ hai tay lên như đầu hàng. "Tachibana-san, cô hiểu lầm rồi. Tôi chỉ muốn giúp Haruka-kun…""Giúp?" Aoi cắt lời, bước tới gần hơn. Thanh boken trong tay cô khẽ rung lên, như thể nó cũng đang giận dữ. "Giúp bằng cách mời cậu ấy đến căn hộ của ông ở Roppongi?
Hay bằng cách ép cậu ấy làm những việc mà không ai dám nói ra? Tôi không ngốc, Yamato-san. Và tôi không để Haruka rơi vào tay những kẻ như ông."Không khí hậu trường trở nên căng thẳng. Một vài nhân viên sân khấu nhìn sang, nhưng không ai dám can thiệp. Haruka cắn môi, ánh mắt dao động giữa Aoi và Yamato.
Cậu biết Aoi đang bảo vệ mình, nhưng cậu cũng sợ rằng sự việc sẽ đi quá xa."Aoi, đủ rồi," Haruka thì thầm, kéo tay cô mạnh hơn. "Mình không muốn gây rắc rối…"Nhưng Aoi không dừng lại. Cô tiến thêm một bước, giọng nói trầm xuống. "Yamato-san, ông có hai lựa chọn. Một, rời khỏi đây ngay bây giờ và đừng bao giờ lại gần Haruka nữa. Hai, tôi sẽ đảm bảo ông không bao giờ bước chân vào Kabuki-za được nữa. Ông chọn cái nào?"Ông Yamato nuốt nước bọt, ánh mắt lướt từ Aoi sang thanh boken. Ông ta biết cô không đùa.
Aoi Tachibana không chỉ là một cô gái cao lớn – cô là thiên tài kiếm thuật, người đã đánh bại mọi đối thủ trong các giải đấu kendo cấp quốc gia. Tin đồn về cô còn đáng sợ hơn cả tài năng của Haruka: rằng cô từng khiến một đối thủ bỏ cuộc chỉ bằng một ánh mắt."Được rồi, được rồi," Yamato lùi lại, nở nụ cười gượng gạo. "Tôi sẽ đi. Không cần làm lớn chuyện." Ông ta quay lưng, bước vội ra khỏi hậu trường, nhưng không quên liếc nhìn Haruka với ánh mắt đầy ẩn ý.Khi Yamato biến mất, Haruka thở phào, nhưng đôi vai cậu run lên. "Aoi… cậu không cần làm vậy. Mình có thể tự xử lý."Aoi quay lại, đặt tay lên vai Haruka, ánh mắt dịu đi. "Cậu không cần phải tự xử lý.
Đó là lý do mình ở đây."Haruka mỉm cười yếu ớt, nhưng ánh mắt cậu ánh lên sự biết ơn. Dưới ánh đèn hậu trường, cậu trông mong manh hơn bao giờ hết, như một bông hoa anh đào có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào. Aoi cảm thấy tim mình thắt lại. Cô nhớ về lần đầu tiên gặp Haruka, mười một năm trước, trong một lớp học kendo ở Asakusa.
Hồi đó, Aoi mới sáu tuổi, một cô bé cao lớn hơn bạn đồng lứa, luôn bị trêu chọc vì dáng vẻ vụng về. Haruka, cũng sáu tuổi, xuất hiện như một thiên thần nhỏ với mái tóc đen dài và đôi mắt sáng. Nhưng cậu không được chào đón. Một nhóm trẻ con vây quanh Haruka, cười nhạo vì vẻ đẹp lưỡng tính của cậu. "Con gái mà giả trai à?" chúng chế giễu, kéo tóc cậu.
Aoi, dù nhút nhát, không thể chịu được cảnh đó. Cô cầm thanh boken đầu tiên của mình, lao vào giữa đám trẻ, hét lên: "Dừng lại!" Chỉ một cú vung kiếm, cô đã khiến bọn trẻ bỏ chạy. Haruka ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt ướt đẫm, và nói lời cảm ơn đầu tiên. Kể từ đó, họ trở thành bạn thân, không rời xa nhau dù chỉ một ngày."Aoi," Haruka lên tiếng, kéo cô về thực tại. "Cậu lúc nào cũng như vậy… bảo vệ mình, bất chấp tất cả. Nhưng nếu một ngày mình gây rắc rối lớn hơn thì sao? Nếu mình… làm liên lụy đến cậu?"
Aoi lắc đầu, nắm chặt tay Haruka. "Cậu sẽ không bao giờ làm liên lụy đến mình. Haruka, mình thề sẽ không để bất kỳ ai tổn thương cậu. Không phải Yamato, không phải bất kỳ kẻ nào."
Haruka cúi đầu, mái tóc lòa xòa che đi đôi mắt. "Mình chỉ muốn được sống thật với chính mình… nhưng sao nó khó đến vậy?"Aoi không trả lời ngay.
Cô biết Haruka đang nói về bí mật mà chỉ cô được biết: rằng Haruka là người đồng tính, rằng cậu khao khát một tình yêu chân thành nhưng luôn bị vây quanh bởi những ánh mắt dục vọng. Cô biết thế giới này không dễ dàng với cậu, và cô sẽ làm mọi thứ để bảo vệ giấc mơ ấy.
Tiếng chuông báo hiệu khán phòng đóng cửa vang lên. Aoi nắm tay Haruka, kéo cậu ra khỏi hậu trường. "Đi thôi. Tối nay cậu ở lại nhà mình. Mình không muốn cậu đi một mình sau chuyện này."Haruka gật đầu, nụ cười nhẹ nhàng trở lại trên môi. Dưới ánh đèn đường Ginza, hai người bạn bước đi, bóng họ đổ dài trên vỉa hè. Nhưng Aoi biết, đây chỉ là khởi đầu. Những kẻ như Yamato sẽ không dừng lại, và hành trình bảo vệ Haruka sẽ còn nhiều thử thách phía trước.