Cherreads

Băng Huyết Vàng Kim - Đôi Mắt Của Vladimir

Daoist0KtZfw
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
88
Views
Synopsis
ừm hãy đọc và cảm nhận nha tui ko biết diễn tả sao nữa
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Màu Mắt Của Cô Bé Lạnh Lùng

Trẻ con sinh ra trong những câu chuyện cổ tích đôi khi mang trong mình một dấu hiệu kỳ lạ. Câu chuyện này cũng vậy. Cô bé sinh ra vào một đêm mùa đông, khi cả Sài Gòn bớt đi cái nóng cháy da vì cơn gió lốc bất chợt, mang theo cảm giác lạnh lẽo và khô hanh. Trong phòng sinh viện của một bệnh viện cổ, một người phụ nữ trẻ tuổi đang rên lên trong cơn đau kéo dài, trên gương mặt đầy mồ hôi và hoang mang tột độ.

Cô không biết cha đứa bé là ai. Không phải vì cô muốn giấu, mà vì cô thật sự không nhớ.

Nguyễn Tố Dung, khi đó 26 tuổi, là một sinh viên cao học chuyên ngành Ngôn ngữ Nga. Cô từng có một năm du học tại Saint Petersburg, và sau khi trở về, những giấc mơ lạnh lẽo, những hình ảnh mờ nhạt về một người phụ nữ với mái tóc đen như màn đêm thường lặp lại trong giấc ngủ của cô. Nhưng Dung tưởng đó chỉ là những ảo giác, cho đến khi cô phát hiện mình có thai.

Bụng lớn dần, gia đình bắt đầu chất vấn, truy hỏi về danh phận người đàn ông đã "trót dại" với cô. Dung chỉ biết cắn môi và lắc đầu – không phải vì cô giấu, mà vì thật sự, cô không biết. Điều duy nhất còn lại trong trí nhớ là một đêm tuyết trắng, mùi hương của hoa tuyết và giọng nói trầm ấm của một người phụ nữ... không phải đàn ông.

Khi cô bé chào đời, điều đầu tiên khiến Dung và cả đội ngũ y tá sửng sốt là ánh nhìn đầu tiên của đứa trẻ. Đôi mắt nó sáng rực như hổ phách. Nhưng chỉ vài phút sau, màu mắt ấy dần chuyển thành một sắc nâu đen sâu thẳm.

Dung đặt tên con là Nguyễn Tố Hương. Cô quyết định sẽ nuôi con thật đàng hoàng – như món quà kỳ diệu mà ông trời đã gửi đến cho mình, dẫu món quà đó đến từ một ký ức rối mù và không rõ nguồn gốc.

Khi Hương lên ba, những điều kỳ lạ bắt đầu xuất hiện. Mỗi khi buồn, mắt cô bé chuyển thành màu xanh đồng – như đáy nước dưới đại dương. Mỗi lần nổi giận, màu vàng kim bừng lên trong đồng tử – rực rỡ và sắc lạnh như ánh mặt trời mùa đông.

Dung sợ hãi. Nhưng cô vẫn chọn cách im lặng. Cô dạy con phải kiềm chế cảm xúc, phải luôn mỉm cười, phải biết "bình thường là tốt nhất", bởi vì "chúng ta không giống những người khác". Và Hương hiểu. Dù là một đứa trẻ còn đeo cặp đến lớp mẫu giáo, cô bé ấy hiểu mọi điều mẹ dặn.

Năm Hương sáu tuổi, Dung kết hôn với một người đàn ông ít nói, tên là Nguyễn Trọng. Họ có với nhau hai người con – một gái một trai. Trọng chưa bao giờ phân biệt đối xử với Hương, nhưng trong ánh mắt Dung vẫn luôn ẩn giấu một nỗi lo: hai đứa em sinh sau dường như... mang trong mình những đặc điểm nào đó chẳng giống cha dượng, mà lại có nét hao hao chị gái đầu lòng.

Và thế là ba đứa trẻ lớn lên trong một ngôi nhà nhỏ, yên ả nhưng trĩu nặng những điều chưa từng được nói ra. Hương là chị cả, lớn hơn em gái năm tuổi, hơn em trai mười hai tuổi. Ngay từ sớm, cô bé đã quen với việc trở thành chỗ dựa cho mẹ, trở thành cái bóng yên lặng dõi theo từng dấu hiệu nhỏ nhặt nhất của một thế giới mà không ai khác nhìn thấy được.

Và rồi, trong những ngày tưởng như bình thường nhất ấy – bình yên và buồn tẻ – bánh xe định mệnh bắt đầu chuyển động.